Xin lỗi mọi người rất nhiều vì nếu để lại những thất vọng,
Xin lỗi mọi người vì nếu đã không làm tròn được vai trò của mình,
Và, xin lỗi mọi người nếu một cách vô tình, đã mang lại nhiều tổn thương.
Hãy tha lỗi cho tôi, nếu mọi sự không được theo như ý mong muốn.
Cám ơn mọi người vì tất cả những gì đã sẻ chia và bộc bạch,
Cám ơn mọi người vì đã cho phép xuất hiện trong cuộc đời của nhau, dù trong một khoảng thời gian ngắn.
Cầu chúc điều tốt lành đến với mọi người, vì ai cũng xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất!
.........
Cứ nhớ đến ngày xưa, thời gian còn đi trị liệu, bị “mấy ông già” dụ khị
“tham gia vào nhóm này đi, vui lắm…” để rồi cuối cùng, sống dở chết dở
với cái thứ gọi là Tâm lý trị liệu chết tiệt, cứ bám rịt lấy đầu óc cho
tới tận bây giờ.
Hóa ra lúc đó mấy ổng thấy đầu óc của cái
thằng này có vấn đề nặng, nhưng không và chưa bao giờ mấy ổng nói vào
mặt rằng: “Mày đang là thằng có vấn đề! Đi giải quyết đi!”; hay chưa bao
giờ mấy ổng đưa ra một lời khuyên nào trực diện rằng “phải làm thế này,
thế nọ”. Chỉ là “cứ việc… chơi… với vấn đề của mình!”
Cho đến
ngày, ông già nhất trong bọn đưa cho mình một tờ giấy, đó là lần đầu
tiên nhìn thấy và nghe thấy từ “Nhiễu tâm” - nghĩa là “khó khăn, trục
trặc, ít thích nghi hòa hợp được trong những mối tương quan, thì gọi là
“nhiễu tâm” hay “rối loạn nhân cách”, kể cả những người bị chứng bệnh
thể xác nhưng có căn nguyên tâm lý, còn gọi là Tâm bệnh”.
Rồi
ổng hỏi: “Có nghe thấy từ này bao giờ chưa?” Cầm tờ giấy mà cứ cười
cười, nhưng tự nhiên trong lòng thì muốn khóc và muốn khóc thật to”. Vài
phút sau thì cứ như từ trên trời rơi xuống khi tham gia vào một vài
công đoạn của cái mà bây giờ người ta gọi là “quy trình” trong một Liệu
pháp. Sốc. Toàn tập.
Lấy xe ra về mà trong lòng cứ ghét cay
ghét đắng cái “lão cầm trịch”, muốn phỉ nhổ vào mặt lão, muốn hét to lên
cho lão biết rằng: “Tôi ghét lão! Tôi cực kỳ ghét lão! Chính lão làm
cho tôi nhận ra – tôi đang là thằng bất thường, tôi đang lệch lạc… Và
đặc biệt, hơn thế nữa, tôi nhận ra tôi thật bỉ ổi, xấu xa, không như tôi
đang nghĩ và ảo tưởng về chính tôi…”
Chỉ vài “cú hích” nằm
trong liệu pháp của mấy lão lành nghề, “cơ chế phòng vệ tâm lý” của tôi
sụp đổ hoàn toàn. Tôi chơi vơi. Tôi cảm thấy trơ trọi. Tôi cay đắng nhận
ra sự trần truồng và đầy bỉ ổi của bản thân, của cái thứ nhân cách tôi
đang dựng nên để che đậy đi sự khốn nạn và đầy thương tích của lòng
mình.
Tôi bị tổn thương ghê gớm.
Tôi mất hoàn toàn niềm tin vào con người, đặc biệt với những người xung quanh tôi.
Và đặc biệt hơn, là sự tác động thêm vào của thằng bạn hay đa nghi và
luôn dùng lý trí ở bên cạnh tôi. Nó thêm mắm thêm muối vào tâm hồn đang
yếu đuối và suy nhược của tôi bằng sự nghi ngờ về nhân cách và bằng cấp
của “mấy lão làm tâm lý”: “Mày coi chừng đó! Không phải ai cũng tin được
đâu! Nếu đúng là dân tâm lý có bằng cấp thì phải giúp cho con người ta
tốt lên chứ, sao nhìn thấy mày tệ vậy!!!”
Nó làm tôi hoảng
thật! Tôi đâm ra nghi ngờ hết toàn bộ mọi người, tôi như con thú bị
thương, hốt hoảng, tránh né và xù lông lên khi có bất cứ ai hỏi han hay
quan tâm đến tôi dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhặt nhất!
Rồi tôi
đâm ra không những ghét bỏ mà còn trốn tránh mấy lão già đó một thời
gian, vì tôi đổ thừa tại mấy lão mà tôi phải bị tả tơi như thế này.
Không một lời nào có thể diễn tả được tình hình của tôi lúc đó, khi mà
“vành đai bản ngã” của tôi bị sụp đổ hoàn toàn, chường mặt ra thiên hạ
là một hình dung xấu xí, chắp vá, đầy những tổn thương khôn nguôi, một
nội tâm dúm dó và bị bóp méo bởi những nhận thức lệch lạc…
Tôi đang bị nhiễu tâm! Tôi đang bị rối loạn nhân cách!
Phải mất một thời gian khá lâu sau, tôi mới hiểu được những “cú hích”
về tâm lý đó. Hèn gì mấy lão đó không cho tôi nói, không cho tôi giãi
bày, không cho tôi tâm sự. Những ẩn ức cứ ngày ngày càng được dồn nén để
rồi được bung ra một lần cho tới, cho tan tành, cho banh xác cái nhân
cách giả đang lên mặt và ngự trị trong cái thằng tôi đáng thương.
Nào tôi có biết gì về các quy trình hay liệu pháp tâm lý gì đâu. Chỉ là
cứ dám tin và làm theo lời của mấy lão già, rằng tôi đang được đồng
hành trên một con đường chẳng mấy ai đi…
Nghiệm lại mới thấy
rằng, trên hành trình đầy gai góc và khô khốc của công việc trị liệu tâm
lý, đôi khi hứng thú, ý chí và nghị lực của một cá nhân là rất cần
thiết để mang lại hiệu quả trong việc hợp tác cùng với nhà chuyên môn.
Sở dĩ đa số những người không đạt được kết quả tốt trong việc trị liệu
là vì đã quay lưng rất sớm và bỏ đi khi vừa mới chớm đau, hoặc ngã quỵ
trước những vết thương quá đau đớn của tâm hồn, hay không đủ bình tĩnh
và kiên nhẫn để hiểu ra và định vị mình đang ở đâu trong quy trình của
liệu pháp… Quả thật, chỉ vài người trong số hơn ba mươi người trong nhóm
chúng tôi thực sự “giải quyết được những vấn đề của đời mình và bình an
trên con đường sống thật với con người mình một cách tràn đầy và tự
do”…
Cái giá phải trả và công lao được tưởng thưởng thật xứng đáng.
Biết ơn mấy lão già và anh em biết bao!
Cũng biết ơn cô Tô Thị Ánh đã khai thị để biết về hồng ân của những “mối tương giao đích thực”.
Và một vài người nữa không tiện nêu tên.
Vài lời nhân kỷ niệm 15 năm tập tễnh đi trên con đường tâm lý…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét