Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

TRƯỞNG THÀNH TÂM LÝ và TĂNG TRƯỞNG TÂM LINH (Phần 01)

                        
Tôi nhận được lời yêu cầu tham vấn dùm cho một người bạn đồng nghiệp. Vì vài lý do tế nhị, người bạn đã không thể nhận ca này.  

... Đến gặp tôi tại một cafe ở quận 01 là một phụ nữ trung niên sang trọng và giàu có, tôi phỏng đoán thế, qua dáng vẻ bề ngoài lẫn cách ăn mặc. 

Quả đúng như vậy, chị là một trí thức với bằng Thạc sĩ chuyên ngành về lãnh vực đang hot nhất của xã hội. Ngoài ra, chị còn là một doanh nhân thành công với khối tài sản lớn, mà theo lời chị nói, có thể "không cần phải chú ý đến vấn đề kinh tế từ giờ cho đến cuối đời", nhưng "gia cảnh thì không theo ý mình muốn" - chị đã ly dị chồng và có hai con nhỏ.

Ngay sau khi ly dị chồng, chị đã tự mình tìm đến một nhà tâm lý và trải qua cuộc trị liệu tâm lý ngắn vì hệ quả của cuộc ly dị; để rồi giờ đây, 5 năm sau, chị lại tìm đến các nhà tâm lý một lần nữa vì theo chị: 


"Tôi không thiếu cái gì hết mà lại luôn luôn cảm thấy bất an, không bao giờ được vui vẻ thực sự? Sao tôi luôn cảm thấy có một cái gì đó thiếu thốn trong tâm hồn? Tôi luôn bị một cái gì đó thôi thúc tôi phải đi tìm kiếm nó!? Tôi luôn luôn cảm thấy như bị thúc ép, bị đẩy về phía trước để đi tìm kiếm nó! Nó là cái gì vậy? 



Thêm một điều nữa, hình ảnh của những nhà sư với phong thái thoát tục, an định hoặc những nhà thiền định đang ngồi bất định trong một tấm hình nào đó mà tôi thấy được trong ảnh chụp hoặc trên internet thu hút, lôi cuốn tôi rất nhiều... Phải chăng tôi đang thiếu thốn điều đó? 

Nó là sự bình an? 
Nó là cảm giác hạnh phúc? 
Nó có phải là sự an nhiên tự tại của một thiền sư? 
Hay nó là một cái gì đó khác?... 

Nó có phải là điều mà tôi đang rất thiếu? 
Bản chất của điều mà tôi luôn cảm thấy trong tôi là gì vậy? Nó ở đâu ra?

Rồi tôi cũng có một cảm giác rất chắc chắn - là khi tôi tìm được nó rồi, nó sẽ là của tôi mãi mãi, không bao giờ bị lấy mất đi nữa, không bao giờ vuột khỏi tay của mình nữa. 

Nó là cái gì vậy?" ...


Một loạt các câu hỏi được đặt ra cho tôi sau vài câu xã giao thông thường.

Và cuộc trao đổi nhỏ thú vị sau đó cho tôi cái nhìn sơ lược về người phụ nữ thành công này: 

Xuất thân từ một gia đình Phật tử trung lưu, cha mẹ và anh chị em vẫn còn đầy đủ. Nếu không tính đến một gia đình riêng đã đổ vỡ từ lâu, cuộc sống của chị cũng có thể được coi là niềm ao ước và khát khao của nhiều người. Tiền tài, danh vọng và nhiều người đàn ông theo đuổi khi biết chị đã từng gãy gánh...

Thế nhưng chị không cảm thấy bình an. 

Chị thèm khát sự điềm tĩnh của một người bạn doanh nhân mà chị gặp khi tham dự hội thảo. 
Chị ao ước cái Tâm an của các thiền sư khi chị đi du lịch và được chứng kiến đời sống của họ. 
Chị cũng muốn có sự vui vẻ, hồn nhiên và cháy nồng trong tình cảm của một cặp vợ chồng mới cưới.
Chị còn mong đạt được đến tầm cao của sự Giác ngộ như khi chị đọc rất nhiều sách về Phật giáo. 

Tóm lại, cái muốn của chị rất nhiều nhưng "sao tôi không có được như người ta? Và bao giờ tôi mới có được như họ?"  

Chị khát khao muốn có được cảm giác sống thật sự và tận hưởng một cuộc sống mà nó có ý nghĩa như bao người khác đang sống và thể hiện...



Điều rất đặc biệt nơi người phụ nữ này - vì có điều kiện hơn những người khác - chị đã tham gia hầu như gần hết tất cả các khóa đào tạo ngắn hạn cũng như dài hạn về đề tài thành công và cách thức để thành công ở đời của tất cả các diễn giả nổi tiếng của Việt nam cũng như của nước ngoài... 

Thêm vào đó, chị đọc rất nhiều sách tôn giáo và triết học về đạo Phật. Chị cũng làm rất nhiều việc từ thiện và cũng luôn biết cố gắng sống theo những gì được học và đọc. Thế nhưng tình hình lại không mấy khả quan. Tại sao vậy?... 

(Còn tiếp)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét